Friday, August 29, 2008

Người phụ nữ và gói xôi


Sáng nay, trên đường đưa con đến trường, chúng tôi dùng điểm tâm tại một quán mì khá đông khách. Ngồi gần chúng tôi là một phụ nữ và con trai với chiếc cặp chuẩn bị đến trường. Trong khi cha con tôi, mổi người một bát mì thì bên cạnh, chị cố gặm một gói xôi nhỏ nguội lạnh, nhìn con mình bên bát mì nóng với ánh mắt rạng ngời. Giá gói xôi chỉ bằng 1/5 giá bát mì. Ra khỏi quán, trên đường đi tôi cứ miên mang suy nghĩ, Có thể, những lúc khó khăn, mình có thể dành hết cho con tương tự như vậy, nhưng ánh mắt của người mẹ vừa chứa đựng yêu thương vừa rạng ngời niềm vui, như sáng nay tôi bắt gặp, chắc chắn hiếm gặp ở người đàn ông, người cha khác như tôi.

Monday, August 18, 2008

Mưa



Hình như ở quê tôi, mùa mưa năm nào cũng có những ngày mưa dầm. Mở mắt ra đã thấy mưa, mưa rả rích suốt ngày, đến đêm khi ngủ vẫn được ru bằng tiếng mưa rơi. Hôm nay là một ngày như thế. Một không khí, mát dể chịu nhưng lại làm uể oải, khiến người ta không muốn làm việc. Có lẻ ông trời muốn, sau nhưng ngày làm việc căng thẳng vì “cơm áo gạo tiền” cũng có những lúc con người cần thư giản để mơ mộng theo mưa và nhớ một kỷ niệm lãng mạng nào đó. Nghe một nhạc khúc về mưa bấm vào đây:

Wednesday, August 13, 2008

Hello Vietnam

Bài hát Hello Vietnam có xuất xứ bài gốc tiếng Pháp Bonjour Vietnam do Marc Lavoine sáng tác và ca sĩ người Bỉ gốc Việt Phạm Quỳnh Anh thể hiện. Mặc dù cô chưa một lần về Việt Nam và bài hát lời ngoại nhưng âm hưỡng rất Việt Nam, giai điệu mượt mà , khi nghe nhắm mắt lại có thể thấy rõ khung cảnh đồng quê Việt buổi chiều với những cánh đồng mạ xanh rì, xa xa bầy chim bay về tổ.... Để nghe nhạc bấm vào đây:

Monday, August 11, 2008

Huy chương Olympic


Như vậy, cuối cùng Việt Nam cũng có được chiếc Huy chương bạc Olympic của lực sĩ Hoàng Anh Tuấn ở bộ môn cử tạ sau 8 năm chờ đợi. Nhớ lại năm 1980, khi đoàn TTVN tham dự kỳ Olympic đầu tiên tại Moscow, chỉ được diểu hành là vinh hạnh lắm rồi. Mãi đến năm 2000, tại Sydney vỏ sỹ Trần Hiếu Ngân mới đem về chiếc huy chương đầu tiên cho tổ quốc. Kể ra, thì cũng có nhiều tiến bộ, nhưng mong sao thêm một chiếc huy chương vàng, để làm rạng rỡ dân tộc Việt

Thursday, August 7, 2008

Ích kỷ và rộng lượng


Thượng đế sinh ra con người luôn có bản chất ích kỷ. Đó là bản năng sinh tồn để tự bảo vệ mình. Chỉ ngoại lệ duy nhất là người mẹ, có thể quên mình vì con, nhưng cũng là ý muốn của Tự nhiên cho sự tái sinh. Khi cộng đồng phát triển, các mối quan hệ xã hội hình thành, tình yêu thương đã ươm mầm cho sự rộng lượng “ mình vì mọi người”. Kết luận: Ích kỷ chính là bản năng là phần “con”, rộng lượng là phần được giáo dục là phần “người” của con người.

Tuesday, August 5, 2008

Sự lạc quan


Sự lạc quan tác động tích cực đến sức khỏe con người, nên không phải vô cớ mà ông bà ta đã nói: “ Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ”. Hôm qua, tôi có dịp trò chuyện với một người bạn, xấp xỉ tuổi tôi nhưng trông rất trẻ, trong suốt câu chuyện tôi nghe tràn ngập tiếng cười của cô ấy. Không hiểu sao, ngay sau đó khi quay lại với đống công việc khổng lồ và những mớ bồng bông phải lo toan, tôi nhủ thầm: “Quái gì phải lo cho chóng già!” và tự thưởng cho mình những phút thư giản thực sự.

Friday, August 1, 2008

Tôn sư trọng đạo


Người ta thường nói dân tộc Việt Nam có truyền thống “ tôn sư trọng đạo”, nghĩa là tôn kính thầy cô, xem trọng đạo lý. Nói là truyền thống, tức đã ăn sâu vào suy nghĩ người Việt hàng ngàn năm nay, tuy nhiên, tiền bạc và danh vọng có lúc, có nơi đã xói mòn đạo đức một bộ phận thầy cô. Hạ thấp nhân phẩm họ đến nổi, một học sinh đã chán nản: máy ông thầy giáo chỉ biết đi dạy để kiếm tiền chứ chẵng bao giờ hiểu hoc sinh mình muốn gì cần gì? mầy thầy lúc nào cũng nhậu nhẹt, tham ô hối lộ, biến người rớt thành đậu, xem cả tương lai của người khác chỉ bằng vài chục triệu. Mong rằng các cháu hiểu, họ chỉ là thiểu số, trong xã hội còn rất nhiều người thầy đúng nghĩa mà các cháu phải kính trọng