Tuesday, October 26, 2010

Ánh mắt Ninja




Ninja là nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản, rất bí ẩn, xuất hiện và hành hiệp không lộ tung tích. Sự bí ẩn luôn là đều hấp dẫn, gây tò mò xen lẫn thú vị. Xe máy thật nhiều cùng với khẩu trang, mạng che mặt luôn là “đặc sản” của giao thông ở VN. Buổi sáng đi làm, thỉnh thoảng vẫn nhận được lời chào từ ‘ánh mắt Ninja” . Đôi khi thoáng qua, chào đáp trả… rồi quên. Vội quá, chẳng bao giờ suy nghĩ đã gặp ai? Sáng nay, cũng vậy. Thoáng qua, chào đáp trả …. .nhưng tự nhiên lại đọng câu hỏi…ai vậy ta? Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, sinh thời có quan niệm, mỗi buổi sáng trên đường, nếu gặp ai đó chào, dù bạn chưa kịp nhớ ra, hảy đáp trả ngay bằng lời chào thân thiện nhất, bởi có khi bạn chẳng bao giờ gặp lại họ lần nữa đâu. Người lạ rồi có lúc sẽ nhớ ra, nhưng “ánh mắt Ninja” mãi mãi là sẽ bất ngờ thú vị…. vui vui của mỗi buổi sáng đi làm.

Thursday, October 14, 2010

Quán cà phê Tò Vò




Suốt mấy hôm nay, do ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới, trời mưa liên tục. Viên về nước đợt này, được cái thời tiết mát mẻ, tránh được cái nắng cháy da của TN, nhưng chắc cũng chẳng đi đâu được, nên thường lang thang các quán cà phê. Có lẻ không có tỉnh nào nhiều quán cà phê sân vườn, cây cảnh như ở TN, nhớ cách đây nhiều năm, Phương chở 1 tay Tây ba lô,dạo phố 1 vòng quanh Thị xã , hắn cũng phải thốt lên “ oh…oh, many, many coffee shops and banks”. Nhận phone Viên hẹn ra quán cà phê Tò Vò, khá ngạc nhiên mình là dân thổ địa mà cũng chưa nghe đến bao giờ. Kể ra, chủ quán cũng có ý tưởng lạ thôi, chứ thật ra không đặc sắc lắm. Ở TN quán mới mọc ra hằng ngày, đầu tư có khi hàng tỷ đồng, nhưng không phải ai cũng tồn tại được, nhiều khi chưa ai biết tới, đã dẹp tiệm rồi. Ngoài cảnh như tổ tò vò, nhưng không gian bên trong khá ấm cúng, nhạc cũng hay. Nhìn Viên điện thoại tán gẩu với Phương, cảm giác như thời gian quay ngược lại, thấm thoát mà đã hơn 20 năm rồi… ba đứa thường ngồi đồng các quán cà phê, nghe nhạc và tán gẩu, chẳng ai tưởng tượng bây giờ mỗi đứa 1 phương trời….xa tít!

Wednesday, October 6, 2010

Sự tương trợ



Trận lụt kinh hoàng đổ ập đến các tỉnh miền Trung, cảnh những cụ già, em bé trổ nóc nhà nhận từng thùng mì tôm cứu đói, giữa mênh mông trời nước trên TV trông thật nao lòng. Mọi người đang chung tay góp sức, tương trợ những mãnh đời bất hạnh. Sự chia sẽ cảm thông, một biểu hiện nhân tính nhất của con người., “ Cho, tức là được”. Bạn bè tôi cũng đang vận động tương trợ cho một người bạn hiện đang lâm vào hoàn cảnh vô cùng bi đát. Công việc làm ăn của Dũng”cá” trên bờ vực phá sản, vợ lại lâm bệnh ngặt nghèo, con vào đại học, không lấy đâu ra tiền đóng học phí. Hôm qua, Hiền điện thoại từ Hà Nội nhờ báo số TK để chuyển tiền cho Dũng ngay, dù anh rất lu bu trong những ngày Đại lễ. Trạch cũng vận động được bạn bè TN đóng góp ít nhiều. Ngồi uống cà phê với Dũng, mắt anh nhìn xa xăm. Cả sản nghiệp bây giờ trang trải nợ nần xong chẳng còn bao nhiêu, mà gánh lo còn nặng trĩu, dắt díu vợ con về SG lây lất cho đến ngày con học xong đại học, thăm thẩm đoạn đường dài trước mặt, sao xa quá!

Monday, October 4, 2010

Chuyện học thêm ở lớp Một



Tối hôm qua, Tâm dắt 2 cu nhóc qua chơi với cô 9 Liên và kể chuyện những ngày đi học đầu tiên của chúng. Ngồi xem TV gần đó, nghe loáng thoáng câu chuyện học lớp một của 2 đứa con Tâm thật không tin nổi, riêng chi phí học thêm hàng tháng cho mỗi đứa gần cả triệu đồng. Mấy hôm nay, báo chí nói nhiều về chuyện học hành ở bậc tiểu học Việt Nam sao nặng nề quá, nào là mang chiếc cặp to đến mức vẹo cả xương, nào là áp lực về điểm số…, bây giờ mới thấy, chuyện đó là thực tế chứ họ không nói quá, thật thương cho tụi nhỏ! Ngày xưa, chúng tôi đi học ôm chiếc cặp bàng với 1 quyển Vần và 1 quyển tập hàng đôi, tay xách chiếc bình mực chấm. Vào lớp, háo hức từng con chữ mới, dỏng tay say mê nghe bài cô giảng. Ở trường chơi là chủ yếu, học rất nhẹ. Yêu cầu, hết lớp 1 đọc báo được, biết làm tính là siêu rồi. Cha mẹ, hiếm khi hỏi đến điểm số của con, mà quan tâm cuối năm xếp hạng mấy, có được lên lớp không? Vậy mà cũng hàng tá đứa kỹ sư, bác sĩ, có đứa còn học đến tiến sĩ. Bây giờ, tất cả bọn trẻ đều biết chữ trước khi vào lớp 1, hờ hững nghe lại bài giảng đã biết tỏng từ buổi học thêm trước đó. Điều chúng quan tâm là phải được điểm 10 khi làm bài kiểm tra, để về khoe với ba mẹ. Cuối năm, cả lớp đều giỏi, thậm chí nếu xếp hạng có khi 1/3 lớp đồng hạng nhất! Không biết mai này, có đứa nào đoạt được giải Nobel không?