Tuesday, December 29, 2009

Những ngày cuối năm




Năm nào cũng vậy, hình như đến cuối năm ai cũng cũng cảm thấy bận rộn, không phải nhiều mà là …..rất nhiều việc chưa kịp làm. Nguyên nhân là trong năm cứ “tàng tàng” thì cuối năm việc dồn lại, tất nhiên thôi! Có lẻ đó là do thói quen, mà có người còn nói là đặc trưng “đủng đỉnh” của người Việt mình. Điều này không biết có đúng không, nhưng cứ nhìn cách đi của dân ta thì sẽ rõ. Ngồi ở 1 quán kem hay café gì đó ở đường Lê Lợi hay Đồng Khởi (TPHCM) quan sát tướng đi của người mình và một người Châu Âu đi thì sẽ thấy khác ngay. Người ta đi bộ nhưng khá khẩn trương, như chạy, còn người mình thì thủng thẳng “bát phố’. Ngẫm dở thì cũng có dở, nhưng dù sao nó cũng tạo ra nét văn hóa riêng, những ngày cuối năm, ai cũng tất bật. Nhờ vậy, không khí “tất niên” ở Việt Nam không nơi nào có được. Ai xa xứ càng nhớ da diết.

Tuesday, December 15, 2009

Quá đẹp!

Hôm qua phải họp đến tối, nên chỉ xem được 20’ cuối trận bán kết SEA games giữa VN và Singapore. Một trận thắng quá ngọt ngào. Người hâm mộ xuống đường rôm rã, đến khuya trên các trục đường chính vẫn nghe tiếng còi xe máy, tiếng reo hò inh ỏi. Phải nói lòng hâm mộ bóng đá và yêu quý đội nhà chắc VN là nhất, cách ăn mừng cũng thật đáng yêu. Tuy vậy đến sáng nay mới có một cảm giác thật bay bỏng khi xem bức ảnh đăng trên báo Tuổi trẻ, cổ động viên bên Lào ùa xuống sân sau trận đấu đuổi theo cầu thủ chúc mừng. Phải nói bức ảnh quá đẹp. Gương mặt rạng rở của cầu thủ Thanh Hưng và các cổ động viên, cùng với ánh sáng đỏ rực của cờ và pháo sáng rất tự nhiên và hài hòa. Chỉ một khoảnh khắc, tác giả Nguyễn Khôi đã đem lại cho người xem một cảm giác khó tả.

Wednesday, December 2, 2009

Vốn có




Sáng nay, ở phòng làm việc nhìn ra thấy sừng sững 1 ngân hàng mới toanh. Không biết xuất hiện lúc nào, cứ như lù lù từ dưới đất chui lên. Thực ra, thì cũng thấp thoáng nhác thấy nó xây dựng ì xèo mấy tháng nay rồi, nhưng tự dưng ngước lên thấy ang áng ngay trước mặt cũng bất ngờ thật. Hổm rày, bạn bè có người nhờ vã, có người kiêu ca than thở về vốn, thấy…thương. Cậu thì cần tiền để mua nhà ngay ở TP để chuyển vợ con đến, nhà củ chưa bán được. Cô thì cần vốn để duy trì kinh doanh vì Đô đang lên cao quá, theo không xuễ. Làm gì cũng cần vốn, ngay cả không buôn bán kinh doanh gì, muốn để người ta tin mình muốn nói gì, viết gì, cũng phải lèo lái, vòng vo nhiều câu ”vốn có” cái đã. Vậy con người mới sinh ra đời, thì “vốn có” cái gì? Chắc có lẽ cái lớn nhất là tình thương của người mẹ. Không ai vay được, mượn được đâu. Khổ nỗi khi lớn lên, không tìm ra lãi thì thôi, không ít người còn làm nó mai một dần. Biết làm sao được, có nhiều khi mình đang có nguồn vốn rất lớn không chịu xài, mà vẫn cứ cố vay mượn đâu xa.