Monday, September 29, 2008

Thay đổi không khí làm việc


Đôi khi trong công việc cũng cần thay đổi không khí một chút, tôi quyết định sẽ tham gia một khóa học ngắn hạn tại TP HCM. Có lẽ lâu lắm rồi, tôi mới có nhiều thời gian như vậy ở SG, thông thường các lần trước, tôi chỉ ghé qua chớp nhoáng vì công việc hoặc họp hành nhiều lắm 2-3 ngày là cùng. Trong đầu cũng dự định, sẽ cố gắng sắp xếp thời gian tìm gặp vài thằng bạn cũ, xem bây giờ nó sống ra sao hoặc hẹn uống cà phê “tán dóc” hay “làm vài ve” với mấy thằng bạn thân trung học đang sống ở SG, hoặc nữa cũng muốn gặp gỡ một số đối tác kinh doanh , vì lâu nay chỉ làm việc qua điện thoại v.v… nhưng không biết có thực hiên được không, hay tranh thủ rãnh lúc nào là vọt về TN ngay để lo công việc “bề bộn” ở nhà? Chắc phải tập, quên đi những mối lo toan “thường nhật” để làm những gì mình cứ hẹn hoài rồi … bỏ qua

Thursday, September 25, 2008

Sinh Nhật


Hôm nay tôi bước vào tuổi 45, một cột mốc quan trọng của đời người. Không còn trẻ, nhưng chưa phải là già. Đã hết nông nỗi, nhưng chưa thật chính chắn. Không còn nhanh nhậy lắm nhưng chưa đến nỗi lẩm cẩm. Nói chung, vẫn còn ở khoảng cách dỡ dỡ, ương ương để chờ già…lão. Biết sao được, con đường ai cũng phải đi qua. Lo quá cũng vậy thôi, hãy cùng tôi nghe một bài hát mứng sinh nhât để yêu đời, bấm vào đây:

Monday, September 22, 2008

Bò lụi nướng xả

Chiều hôm qua, ngày nghỉ cuối tuần tôi rủ Dũng “cá”, Bạo và Quỳ đi ăn tối. Bọn tôi ghé một quán ăn rất bình dân, nhưng có món đặc sản tuyệt vời: Bò lụi nướng xả. Bò phải thật tươi, xả để nguyên cây lụi vào cục thịt bò đã ướp muối ớt, cắt vừa tầm nhỏ hơn 1 nắm tay. Khi khách đến, người ta mới đưa bếp lò lên bàn, khách tự nướng. Chúng tôi thích kiểu nướng sơ cho săn thịt và thấm hương xả. Sau đó cắt thành lát mõng , người ăn gắp để lên bếp là ăn ngay, nêu thích ăn mặn có thể chấm thêm chao. Ngoài ra, có thể gọi thêm đĩa mìa xào cải để ăn kèm. Bạn bè gặp nhau, nhất là bạn trai cụng vài ly rượu mà nhắm mồi này “bắc” phải biết!

Wednesday, September 17, 2008

Thạch Kim Hoàng


Hôm qua, tôi gặp lại Thạch Kim Hoàng, bạn học chung tiểu học với tôi cách đây hơn 30 năm. Vì mưu sinh anh đã trôi dạt đến một tỉnh tận miền Trung, nên từ đó đến nay chúng tôi không gặp nhau. Tôi còn nhớ, ngày ấy anh hay nghịch ngợm và bơi rất giỏi. Trường tôi học là một ngôi trường nhỏ, nằm ven sông,có hàng dừa nghiêng mình soi nước. Các bạn tôi, thường là Hoàng đầu têu khi tan trường thường đu vào những tàu dừa, quay vòng rồi nhảy ùm xuống sông rất thích thú. Gặp nhau, nhắc lại chuyện củ thật xa…. ôi ,thời gian!

Thursday, September 11, 2008

Chia buồn với Thái


Cách đây vài năm, khi hay tin bố phải mổ tim, Thái về nước ngay, lúc đó anh vẫn còn đang học ở Pháp. Một buổi tối, cùng uống cà phê anh tâm sự với tôi:” mình mê mãi học với mong muốn ngày thành đạt sẽ có điều kiện phụng dưỡng mẹ cha, nhưng bây giờ lo quá, e rằng đến lúc đó họ không còn nữa”. Tâm trạng anh lúc ấy rất buồn. Sau đó ít năm, đến lượt mẹ anh lại trỡ bệnh nặng. Tết này, anh có về quê nhưng không gặp tôi, nhưng nghe nói cuộc sống anh bên ấy cũng còn khó khăn lắm. Hôm qua, nhận được tin mẹ anh vừa mất ở TP HCM, không sắp xếp đến tiễn đưa bác được, xin chia buồn cùng anh và gia đình

Wednesday, September 10, 2008

Bạn tôi

Tôi không nhiều bạn lắm. Bạn tôi chủ yếu là bạn học, bạn thân chỉ trong số bạn trung học và tiểu học. Dăm ba đứa vẫn thường uống cà phê với nhau hàng tuần, nên nhiều lúc tưởng như vẫn còn học với nhau và trông không thấy ... già. Thỉnh thoảng gặp lại bạn củ mới giật mình, đứa đã có thông gia, đứa có cháu ngoại nhìn mặt nó, trông lại mình đúng là già khú. Nhưng một người bạn ở xa lắm, biết là ở Mỹ , nghe nói bây giờ chưa vợ, đang học cử nhân Điều dưỡng. Thắc mắc hoài, không biết mặt mũi ra sao, xin một tấm hình, nhắn hoài không gửi....buồn ghê!

Thursday, September 4, 2008

Thi vị và vô vị


Một món ăn, thêm chút gia vị sẽ hấp dẫn hơn, mà thường gia vị lại cay, đắng, hăng …. Thấy trái ớt, biết là cay, vẫn muốn cắn thử xem sao, để rồi hít hà, nhăn nhó chảy nước mũi. Trong cuộc sống, nếu cứ phải lặp đi lặp lại mãi những công việc, gặp mãi những con người giống nhau rất dễ nhàm chán, đến lúc nào đó cho là vô vị. Cuộc sống luôn đòi hỏi cái mới, hoặc trông đợi sự đổi thay. Nhưng không phải lúc nó đến, mà là thời gian chờ đợi nó đến. Thưở bé, khi đi học mong ngóng đến nghỉ hè, khi nghỉ hè lại mong tựu trường. Khi may áo, mong đến ngày áo may xong, đến tháng chạp lại mong chờ ngày Tết. Thời gian chờ đợi, tôi cho là thi vị nhất. Một ngày mình không trông chờ gì, đó là một ngày vô vị.

Wednesday, September 3, 2008

Ngày Quốc khánh trôi qua

Ngày lễ quốc khánh năm nay trôi qua khá vội vã. Ngay ngày thứ bảy trước lễ phải đi công tác ở miền Tây 2 ngày, trở về ngay trước ngày Lễ thật cập rập. Vài đứa bạn ở TP HCM về thăm nhà, réo đi họp bạn, uống cà phê tán dóc, không hiểu sau thấy nhạt nhẽo quá. Chiều ngày Quốc khánh, lai rai với vài người bạn kinh doanh, chủ yếu bàn chuyện làm ăn. Thế là kết thúc chóng vánh một trong những kỳ lễ lớn trong năm