Tuesday, July 28, 2009

Công nhân cao su



Vùng đất quê tôi rất thích hợp để trồng cao su. Đặc biệt, những năm gần đây, nhờ được giá người ta lại càng trồng ào ạt hơn. Đến nay cả tỉnh chắc đã ngót nghét gần trăm nghìn hecta. Lịch sữ những đồn điền cao su hình thành hàng thế kỷ qua ở quê tôi luôn phản phất những giọt mồ hôi và cả máu của những người công nhân cạo mủ. Nhưng cuộc sống, lao động của họ vất vã thế nào, tôi chưa hình dung rõ lắm nên cứ thắc mắc mãi, tại sao tuổi lao động họ thật ngắn, hiếm lao động nữ nào có thể làm việc đến 45 tuổi. Hôm chủ nhật vừa rồi, cà phê tán gẩu với Phương tôi được biết thêm đôi điều về họ. Phương vừa được công ty điều về làm đội trưởng một đội sản suất, quản lý hàng trăm công nhân. Thách thức đầu tiên của 1 anh lính văn phòng về làm “xếp” đội sản xuất đó là lịch làm việc. Mỗi ngày, anh đều phải thức dậy từ 2-3 giờ sáng, để điểm danh và giải quyết các vấn đề với công nhân trước khi họ ra vườn cây. Với mức khoán vài ha/công nhân / ca để vừa cạo, vừa vệ sinh cây và thu hoạch mủ phải nói đó là thời gian lao động cật lực của họ. Điều tôi thắc mắc là tại sao họ lại phải bắt đầu vào giờ giấc “trái khoáy” như vậy? Thì ra, đây là thời điểm cao su cho sản phẩm nhiều nhất trong ngày, thật oái oăm!

Saturday, July 25, 2009

Kiếp ve sầu



Không biết tự lúc nào, con ve lại gắn sự sầu bi để bị chết danh là ve sầu. Chắc là vì tiếng kêu của nó, cứ rã rít, reng reng đều đặn, nghe buồn làm sao. Mấy hôm nay mưa suốt, chiều nay trời hơi quang một tí, tiếng ve lại rộ lên sau vườn. Đến tối, một vài con bay vào nhà, ré lên inh ỏi thật chói tai. Nghĩ cũng lạ, thân hình thì bé xíu mà sao kêu to thế. Quét dọn hoài cũng không hết, con được đẩy ra, còn khác lại bay vào. Đành chịu, tối nay phải ngủ chung với tiếng ve thôi. Không biết nó dứt lúc nào. Buổi sáng thật im ắng… Nhìn sân đầy xác ve. Ngẩm lại, người ta nói kiếp ve sầu để ví như người nghệ sĩ sao buồn thế, chẳng lẽ khi hết ánh đèn sân khấu họ cũng như những xác ve này sao?

Tuesday, July 7, 2009

Thời gian



Thời gian vẫn trôi qua đều đặn như tiếng phách giữ nhịp cho bài giao hưỡng vô tận của cuộc đời với muôn vàng âm điệu. Đôi lúc cảm thấy chậm chạp trong tâm trạng chờ đợi, nhưng thường là thấy nó cuốn đi quá nhanh trong lúc chưa kịp hoàn thành một công việc phải làm. Thử nghĩ, nếu đứng thật xa để nhìn quả đất quay vùn vụt xung quanh mặt trời, nhấp nháy 1 vòng là hết một năm, chỉ dăm bảy chục vòng xong 1 kiếp người, thì mới thấy thời gian dành cho cuộc đời ngắn thật. Bạn bè quanh đây thôi, cả tháng cũng chưa hề gặp mặt. Vài cuộc điện thoại của những đứa bạn ở xa, nhắc nhỡ rằng bạn bè vẫn còn nhớ đến mình. Tùng báo tin vui vừa xây xong nhà mới ở SG, mừng cho sự nổ lực của thằng bạn gặp rất nhiều sóng gió trong cuộc đời. Hôm qua, nhận điện của Hiệp . Những câu chuyện xuyên bờ đại dương thật thú vị. Hiệp cho hay cậu đã liên hệ được Kim Tú ở Canada. Hình ảnh cô bạn học nhỏ thó, trắng trẻo như chú thỏ ngọc, lúc nào cũng ngồi ở bàn đầu lại quay về. Không biết cô ấy, bây giờ trông thế nào nhỉ?. Nghĩ Hiệp cũng hay thật, nếu Hiệp ở đây mình nhất định phải bầu cậu ta làm Hội trưởng thay Trạch mới được!