Sunday, September 27, 2009

Khi ta X6



Lên 6 tuổi ta vào lớp 1. Làm quen với con chữ, mọi thứ đều lạ lẩm. Dọ dẩm từng bước một trong thế giới kiến thức bao la đầy kỳ thú. Bước lên 16 ta vào trung học. Sức vóc thanh niên vạm vỡ, luôn luôn tìm tòi khám phá. Một chút lãng mạng, một chút bồng bột, một chút bùng nổ, tưởng chừng như ta có thể xoay chuyển cả thế giới này. 26 tuổi ta chửng chạc hơn, biết lượng sức mình. Không còn tham vọng cả thế giới mà chỉ hướng về nội tại. Ta đã làm việc và kiếm được những đồng thu nhập cho bản thân, nhưng vẫn còn phần nào dựa dẩm gia đình. Ta ao ước xây cho mình 1 tổ ấm riêng. Tuổi 36 đến, ta đã độc lập và sự khao khát thành đạt lên đỉnh điểm. Ta muốn có thật nhiều tiền, muốn có địa vị thật cao. Sự thể hiện mình với mục đích rất rõ ràng, ta quí trọng thời gian và làm việc cật lực như thể ngày mai không còn được làm được nữa. Ta nâng niu từng cơ hội, dù nhỏ nhoi nhất. Đến tuổi 46, cái gì vốn có, muốn có, nếu có gần như đã an bài. Nhìn lại mình, đánh giá mình. Có gì tiếc nuối cũng đã… xong! Dành nhiều thời gian hơn chiêm nghiệm cuộc đời này và lo cho tương lai con cái chúng ta.

Wednesday, September 16, 2009

Chú Năm Đỉnh







Mấy hôm trước gặp Vũ, nghe nói Chú Năm đã trở về sinh sống ở Tây Ninh mấy tháng nay nhưng đến cuối tuần rồi tôi và Liên mới ghé thăm được. Chú vừa là hàng xóm, vừa là ba của Thái thằng bạn thân ngồi cùng bàn với tôi nhưng năm cấp 3. Năm nay đã gần 80, lại bị bệnh tim, nên trông chú rất yếu. Những câu chuyện của chú Năm về những ngày ở TPHCM và giây phút cuối đời của dì Năm thật xúc động. Chú cứ nhắc hoài về Thái, gặp tôi chú nói càng nhớ đến Thái nhiều hơn và cho biết Tết này có thể nó về quê thăm chú. Nhìn hoàn cảnh của chú, nhớ lại tâm sự của Thái trong lần uống cà phê với tôi, nghĩ cũng thương cho nó. Điều đáng mừng là về tinh thần, bây giờ cuộc sống của chú tốt hơn những ngày ở SG rất nhiều rồi.

Saturday, September 12, 2009

Sang ngang


Chiều nay, rảnh rỗi ghé Đông cắt tóc. Nhìn thấy cây ghi ta trên tường, tự nhiên nhớ làm sao những ngày ở KTX. Lúc ấy hình như phòng nào ở KTX ít nhất cũng có 1 cây ghita. Mỗi thằng SV đều biết bập bùng vài bản nhạc nào đó , mà không hiểu sao đứa nào cũng tập tễnh bài đầu tiên là bản “Sang Ngang” của Đỗ Lễ. Có lẻ tại bài này điệu Boston chậm đều nên…. dễ tập. Trùng hợp làm sao, Đông cũng đang mở nhạc ngay bài này. Thôi nín đi em!/Lệ đẫm vai rồi/ Buồn thương nhớ ơi!......Nghe sao giai điệu buồn quá, đầy nước mắt. Liên tưởng đến cô bạn phổ thông tên gần giống tác giả mà nghĩa thì y chang nội dung bài nhạc. Nhớ lại bửa trước gặp Sơn ở nhà Dũng cá . Chắc là say quá, cứ nằng nặc đòi cho số phone bằng được để nó nói chuyện với “người ấy”. Mình và Dũng cứ lắc đầu. Trông Sơn giờ y chang như nhạc sĩ họ Trịnh, chắc tại nó yêu nhiều quá ….nên ốm. Thôi thì nghe lại bài hát như một kỷ niệm tuổi học trò. Vậy thôi!

Thursday, September 10, 2009

Thân phận đàn ông






Sáng nào cũng bị đánh thức bằng giai điệu nhạc chuông báo thức “đáng ghét” từ điện thoại của Liên, nghe riết thành ra quen thuộc: …Nước mắt anh không rơi/ cố chôn sâu vào lòng/đợi em đi xa thật xa rồi khóc… Không hiểu, tác giả bài hát có diễn tả đúng tâm trạng của người đàn ông khi tiễn người yêu đi xa (hay đi lấy chồng?) thật không, hay chỉ là câu hát vu vơ, lãng mạng để nghe êm tai thôi. Nhưng ngẩm lại, đúng là đàn ông đáng thương thật, họ rất kiềm nén tình cảm, dễ bị stress hơn và… chết sớm hơn! Không giảm thọ sao được, lúc nào cũng muốn thể hiện “bản lĩnh đàn ông” lao động nặng nề hơn, va chạm hơn, dễ tai nạn hơn v.v và v.v… Phụ nữ yếu đuối thật, nhưng rất nhũng nhẻo lại hay nhờ vã, dựa dẩm, đấy chính là vũ khí hủy diệt đàn ông và nhờ vậy họ…. sống khỏe! Trẻ em sinh ra 110 bé trai thì mới có 100 bé gái, nhưng dân số thì sao, xin thưa đợt tổng điều tra dân số vừa rồi cho biết: Việt nam mình ngót nghét có 43,3 triệu phụ nữ, nhưng đàn ông chỉ còn 42,4 triệu thôi. Có lẻ Thượng đế đã lường trước và trừ hao rồi, chứ cứ cho sinh 1 nam và 1 nữ bằng nhau, thì bây giờ lượng nam còn hụt hơn nữa. Thế mới biết, buồn thay thân phận đàn ông!

Friday, September 4, 2009

Vu Lan, nhớ mẹ



Lại một mùa Vu lan nữa trôi qua.. Buổi sáng đi làm sớm, nhìn những người con dìu mẹ đi bộ thể dục buổi sáng, thấy thật chạnh lòng. Nghĩ lại, ngày xưa quả thật mình dành thời gian cho mẹ ít quá. Có những lúc quá vui với bạn bè về muộn, mẹ vò võ lo lắng thức đợi cửa, mình vẫn vô tâm, còn lớn tiếng với mẹ, con lớn rồi tự lo được mà, mẹ thức làm gì, Thật đáng trách làm sao!. Bây giờ, có những phút giây cô đơn trong cuộc đời, mới thấy thật thấm thía nỗi trống vắng khi không còn mẹ . Văng vẳng đâu đó lời bài hát của Phạm Thế Mỹ , lúc đó mới cảm thấy mình “như đóa hoa không mặt trời; như trẻ thơ không nụ cười ; ngỡ đời mình không lớn khôn thêm; như bầu trời thiếu ánh sao đêm”. Bấm vào đây để nghe trọn bài hát này:

Tuesday, September 1, 2009

Buổi sớm trời se lạnh

Sau những ngày nóng oi bức xen kẻ là vài cơn mưa dầm dề, thời tiết hôm nay bổng dưng khác hẳn. Buổi sáng đi làm trời se se lạnh cứ như sắp đến đông tới nơi. Cái se lạnh buổi sớm, thật lý tưởng khi ngồi với ly café nóng, nhưng sau đó vào làm việc thì mới thấy uể oải làm sao. Chẳng hiểu những công việc không tên, sao cứ vây quanh, xử lý hoài vẫn không hết, đành phải tạm gác qua 1 bên nghỉ ngơi 1 chút. Viết vài dòng gì đó, như là 1 cách thư giãn vậy thôi. Trong tuần qua, gặp gở bạn bè rất nhiều, cũng có nhiều câu chuyện hay cũng có mà dở cũng có, nhưng vẫn ấn tượng nhất với chuyện 2 thằng bạn: Phát và Triển. 1 thằng ở VN, chủ tiệm gas mà cứ miệt mài cầm vô lăng xe tải không thuê tài xế. Trước hỏi nó bảo lái đủ 20 ngàn cây số cho cứng tai lái, bây giờ đã 80 ngàn cây vẫn còn lái nó cười, phải cày thôi kiếm tiền nuôi con học. Kể cũng thương thằng rất chăm làm và nhiệt tình với bạn bè. Còn chuyện thằng bạn ở Mỹ, đang tăng tốc chương trình cử nhân điều dưỡng để sớm ra trường kiếm việc làm. Nghỉ cũng thương và nể nó thật, nói với Hiệp vừa chơi vừa thật, bọn tao ở đây đang tính đến ngày nghỉ hưu tới nơi, còn nó bây giờ lọ mọ trông đến ngày ra trường kiếm việc làm. Nhưng mình tin, thằng này tính rất lạc quan có khi muộn mà hay, biết đâu nó có số hậu vận phát tài thì sao!